Tôi là nhân viên tài vụ tại một công ty ở Tứ Xuyên, nếu không có tai nạn lần đó, chắc hẳn cuộc đời tôi cũng sẽ được an vui, hạnh phúc như nhiều người khác chứ không đến nỗi tồi tệ, sa sút như hiện nay.
Đó là vào tháng 1 năm 2001, tôi và vài đồng nghiệp đi công tác ở Thành Đô. Tối đến, không lâu sau khi về phòng nghỉ ở khách sạn, một cô gái gọi điện hỏi tôi có muốn “phục vụ” không, vì không kiềm chế được sự mê hoặc, nên sau đó đã xảy ra sự việc làm tôi hối hận cả cuộc đời này.
Sau đêm hôm đó, vừa thức dậy khỏi giường, tôi cảm thấy phần thân dưới hơi khó chịu, bèn đến hiệu thuốc bên đường, mua một ít thuốc tiêu viêm để uống, mấy ngày sau thì không thấy triệu chứng gì xuất hiện nữa. Tất cả trở lại bình thường, dần dần tôi cũng quên đi sự việc này.
Rồi một hôm, có người tốt bụng giới thiệu cho tôi một cô bạn gái, nhân phẩm cô ấy rất tốt, công ăn việc làm cũng ổn định, hai chúng tôi đều hài lòng về nhau và tính cách cũng rất hợp nhau. Sau vài tháng qua lại tìm hiểu, cha mẹ cô ấy yêu cầu chúng tôi mùa xuân sang năm làm đám cưới. Đúng lúc đó, tôi lại cảm thấy phần thân dưới hơi khó chịu. Tôi nghĩ có lẽ tôi nên đi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần xem thế nào. Kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị mắc bệnh chlamydia và bệnh lậu. Đây còn hơn là một tin sét đánh đối với tôi. Nhưng sự thực đã như vậy, tôi đành phải đối mặt với nó, phải chữa trị nó một cách chính quy. Lúc đầu, theo lời của bác sĩ, các loại bệnh tình dục này nếu tôi chữa trị đầy đủ, triệt để và hợp quy tắc thì hoàn toàn có thể chữa khỏi. Họ còn bảo tôi đừng quá lo lắng. Nhưng tôi chữa mãi mà vẫn không dứt hẳn. Tôi lần lượt tìm đến các vị giáo sư tại bệnh viện, họ nói với tôi, các loại bệnh này nếu phát hiện sớm thì chữa khỏi rất dễ dàng, nhưng tôi sau khi mắc bệnh cả nửa năm mới tìm đến bệnh viện nên đã bỏ lỡ mất thời cơ điều trị tốt nhất, bệnh không những chuyển thành mãn tính, mà còn làm viêm tuyến tiền liệt, việc điều trị khó khăn hơn rất nhiều. Họ cho tôi thêm một đống thuốc, bảo phải dùng liên tục hơn 3 tháng mới có chuyển biến tốt, và khả năng phục hồi mới tương đối cao.
Tôi vẫn nuôi hy vọng nên tích cực điều trị theo đúng lời các bác sĩ dặn. Chữa hơn 1 năm, đến tận tháng 9 năm 2003, bệnh của tôi vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng tôi quyết định từ bỏ việc điều trị vì tôi đã hết sạch tiền tiết kiệm được từ trước tới giờ. Không ai ngờ, giờ tôi lại trở thành kẻ nghèo mạt rệp, không xu dính túi, sống chật vật từng ngày. Điều làm tôi bức bối hơn nữa là tôi không dám giải thích cho người khác hiểu tôi đã tiêu tiền vào việc gì. Tôi thực sự cảm thấy rất ức chế.
Các bệnh tình dục này đã ảnh hưởng rất nhiều đến công việc, sinh hoạt và học tập của tôi, làm thay đổi cả số phận và cuộc đời tôi. Trong đó, nghiêm trọng nhất là sự ảnh hưởng đối với tiền đồ và chuyện trăm năm của tôi.
Tháng 12 năm 2003, một công ty quốc doanh lớn ở quê tôi tổ chức cuộc thi tuyển chọn 4 nhân viên mới. Tôi cũng tham gia dự thi, thi viết tôi đứng nhất, thi vấn đáp và chính trị tôi cũng vượt qua, nhưng đến lúc kiểm tra sức khỏe thì tôi phải bỏ giữa chừng, may mà vẫn chưa bị lộ. Điều tệ hại hơn nữa là, công ty tôi đang làm giờ bắt đầu cải cách chế độ nhân sự, nghe nói do tôi trước đây hay đi trễ, nghỉ làm không có lý do nên khả năng bị sa thải rất lớn. Trước đây, tôi phải đến bệnh viện trị bệnh trong thời gian dài, từ chỗ làm đến bệnh viện phải đi xe khoảng 2 tiếng đồng hồ, cả đi lẫn về mất cả nửa ngày, các giáo sư, bác sĩ chủ nhiệm thì không làm việc cuối tuần, muốn gặp họ chỉ có thể đi từ thứ 2 đến thứ 6. Lúc đầu, tôi còn có thể tìm ra lý do để xin phép, nhưng dần dà, không tìm được lý do nào nữa, nên tôi nói tôi đi khám bệnh, nhưng chẳng có ai tin tôi, không còn cách nào khác, tôi đành phải đến trễ, nghỉ làm vô lý do.
Đau khổ nhất là chuyện trăm năm của tôi. Khi cha mẹ bạn gái tôi hối thúc chúng tôi kết hôn, tôi mới phát hiện ra mình đã mắc bệnh tình dục. Lúc đó, cách duy nhất mà tôi nghĩ ra là: tìm cớ trì hoãn ngày cưới. Hoãn tới hoãn lui cho tới tháng 10 năm 2002 thì mọi người không thể chờ đợi nổi nữa. Cha mẹ và bạn thân của bạn gái tôi ngày nào cũng tìm tôi ép cưới, đồng nghiệp của tôi thì cả ngày lải nhải bên tai tôi, thậm chí cả sếp tôi cũng tìm tôi làm công tác tư tưởng. Tôi bị ép đến sắp phát điên lên, nhưng tôi vẫn không thể nói ra sự thực là tôi bị mắc bệnh tình dục, nếu tôi nói ra thì cuộc đời này của tôi coi như xong. Không chỉ có thế, bệnh trạng trên người tôi lúc đó cũng đã biểu hiện rất rõ ra bên ngoài… Áp lực trùng trùng khiến tôi muốn chết quách đi cho rồi.
Cuối cùng, đến tháng 12 năm 2002, tôi đã chia tay bạn gái của mình, tất nhiên là tôi không nói cho cô ấy biết là tôi bị bệnh. Sau đó, có không ít người nhiệt tình giới thiệu cho tôi hết cô này đến cô khác, nhưng tôi đành từ chối hết. Vì tôi bị bệnh tình dục, lại không thể nói cho ai biết, nên có lẽ cả cuộc đời này của tôi phải làm một kẻ độc thân chịu sự chế giễu của mọi người. Từ trong sâu thẳm lòng mình, tôi cũng muốn có một người con gái bên cạnh, có thể cùng tôi nói chuyện, cùng tôi san sẻ vui buồn, giúp đỡ, tương trợ nhau, đồng cam cộng khổ, sát cánh vượt qua hoạn nạn, tai ương. Nguyện vọng này của tôi có thể thành hiện thực không? Tôi có thể tìm một người con gái như thế ở đâu đây?
Nhà Phật có dạy: tà dâm làm cho phúc phần bị tổn giảm nhanh chóng. Đây là chân lý hoàn toàn chính xác! Quả báo tôi phải chịu là minh chứng cho chân lý đó. Mong tất cả mọi người trong thiên hạ gấp rút tránh xa tà dâm, nếu ai đã lỡ phạm phải thì vĩnh viễn không bao giờ tà dâm nữa!