Trong chùa có một chú sa-di đến nhập chúng tên là Tâm Trí.
Chú ta siêng năng ham học, lại thông minh lanh lợi nên được thiền sư Thông Minh thương quý. Có điều, sau mấy năm gắng công tu hành mà dẫm chân tại chỗ, không thông minh hơn và cũng không tăng thêm chút giác ngộ nào.
Tâm Trí dường như đã mất niềm tin vào bản thân. Một ngày nọ, chú tự mình tìm đến thiền sư Thông Minh, ngưỡng cầu thiền sư chỉ dạy. Vị thiền sư già thấy rằng mình đã tuổi cao sức yếu, cũng không còn sống được bao lâu nữa, lại sẵn lúc đang nghĩ muốn chỉ bày và mở mang cho người đệ tử yêu quý. Nên Ngài đã không ngại chân cẳng yếu ớt,gắng dẫn Tâm Trí đi du phương học đạo thêm.
Khi hai thầy trò đến một cây cầu rất hẹp, Tâm Trí thấy dáng sư phụ bước đi liêu xiêu, sợ rằng Thầy đi không vững mà rơi xuống sông, liền vội vàng chạy đến dắt Thiền sư Thông Minh qua cầu. Thiền sư Thông Minh kiên quyết không chịu để cho người đệ tử dắt, liền nói:
- Đường phải tự mình đi, cầu phải tự mình qua, không khí phải tự mình thở, nước phải tự mình uống, con mặc kệ ta, hãy để ta tự đi qua.
Thiền sư Thông Minh vừa dứt lời, sa-di Tâm Trí liền khai ngộ.
Trên con đường học cũng như đường đời, dù có gặp được một người thầy hay một vị hiền nhân lỗi lạc đến thế nào chăng nữa, thì con đường tiến lên phía trước và chiếc cầu hướng đến thành công, rốt cuộc cũng phải tự dựa vào mình mà đi.
Nguyên Tài dịch từ http://www.xigushi.com/zlgs/12819.html